|
NHỚ THỜI ĐÈN SÁCH
Nhớ thời đèn sách vô tư,
Thân thương giử chút tình xưa bên giòng...
Ráng chiều còn để trời hồng,
Tuổi đời cũng để vết lòng pha son
VỀ TRƯỜNG XƯA
Về đây đứng giữa sân trường,
Dấu xưa xa hút, buồn vương khung trời.
Bạn xưa tăm bóng mù khơi,
Nghe như năm tháng phủ đời tha hương.
RA ÐI
Ðường xa …
Ta về vắng bóng
Cây nắng gội
Gió chiều im.
Mây đùn chắn lối muôn chim
Người đi đất đứng,
Lạc loài ngỏ hoang…
HUYỀN TRÂN
Nàng đi hoàng hậu Chiêm Thành,
Nàng đi đẹp mối duyên tình lân bang.
Ðồ Bàn xây khói huy hoàng,
Thăng Long thành cũ mênh mang ôm sầu...
HOA DẠI
Em là hoa dại rừng hoang,
Anh con bướm nhỏ lang thang vệ đường.
Yêu nhau mây xuống chiều vương,
Nhớ nhung chưa trọn máu xương ngập trời.
LÊN ÐƯỜNG
Giả biệt hôm nay miền cát trắng,
Khăn gói lên vai, cuốn bụi đường.
Ta đi khép kín niềm nhung nhớ...
Nhỏ chút lệ này, chút mến thương!
NHỚ THẦM
Lá rụng lao xao ngoài ngõ vắng,
Chợt nghe thương nhớ một cung đàn.
Chừ đây trũng thấp vùng mây trắng,
Cô đọng hồn ta giữa thế gian.
MỘT GIỌT
Một giọt trời xanh
Xuyên qua khám tối
Một giọt nước mắt
Nhỏ xuống hồn tôi
VÔ TÌNH
Vô tình đạn xoáy vào thân thể,
Bất chợt hồn lìa khỏi thế gian.
Xương máu chảy vọng về Thượng Ðế,
Vẩn vơ cát bụi ngập thiên đàng.
DẤU CHÂN
Con đường xa tắp
Người đi gian truân
Dấu chân cát lấp
Mất giữa mùa xuân
|