TRÊU BẠN
(Tặng Chị LTH)

Gió đưa cây cải về Trời
Để tôi ở lại cười ngươi hôm qua.
Người hôm qua lệ nhòa đôi mắt
Mặt u buồn lạnh ngắt hơi sương .
Tỉ tê dòng lệ trào tuôn
Đứt thôi lại nối sầu vương chéo hồng !
Trông ra cửa ngại ngùng hoa lá
Đời đang tươi bỗng ngả hoàng hôn .
Khóc cho nghiêng ngửa giang san
Khóc cho "Vi khuẩn lên men" giật mình !
Khóc "Sơ cấp" rung rinh quả đất
Trời nghe qua ngở "Mất Oxy"
Vội vàng xuống lệnh ra uy
Truyền cho Thiên sứ đem đi xuống trần
Một chỉ thị dạy rằng cấm khóc
Để cho đời khỏi "Mất Nguyên Sinh"
Nghe qua cô mới lặng thinh
Lau khô suối lệ,thương tình thế gian .
Hôm nay lại trời quang nắng ấm
Nghe đâu đây văng vẳng tiếng cười.
Bút nghiên tôi chép nên lời
Hỏi người hôm ấy,sao đời có tươi?
Thơ có đọc nếu cười thì được
Chớ còn như giận hớt không nên
Ngày mai xa cách đừng quên
Bài tho tôi dẫu vô duyên ...Cứ cười !

(viết năm 1959)