LỐI MÒN

Ta đếm sỏi mòn dưới gót chân
Khắc sâu nghìn dấu tuổi phong trần 
Mang theo gánh nặng đời lưu xứ
Máu rỉ vai trần giọt tủi thân

Đẵm nắng chiều rơi trải lối đi
Vàng lên hiu hắt thuở xuân thì
Người đi mang nửa hồn về đất
Em nửa đời tôi khóc biệt ly

Nghe gió vờn trên mái tóc mai
Ngỡ tình xưa bỏ chốn tuyền đài
Âm dương theo lối đời hai ngả
Ta khắc khoải chờ, biết đợi ai

Ai dệt đường tơ dứt đoạn tơ
Tình ta vương lụy đến bao giờ
Ủ hương tóc cũ hương thành mộng
Mộng hóa mây bay mộng hững hờ

Chim vỗ cánh về với thảo nguyên
Mồ xanh còn đọng chút hương nguyền
Chao ơi, trái chín mùa môi ngọt
Ta khói hương chìm trong mắt em

Từ đó em đi nẻo khuất mờ
Lối mòn trĩu nặng bước bơ vơ
Ta ôm cánh áo mùi hương nhớ
Áo lạnh hương vào quyện với thơ !