NỖI NHỚ KHÔNG RỜI
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích


Nghe tiếng em bên kia miền đất lạnh
Thành phố lạ xa, tuyết phủ trắng buồn
Như đọng giọt sầu trong từng tiếng yêu thương
Trang nhật ký thở dài thời áo trắng;

Em ra đi đời trôi trên biển vắng
Lũ lượt phong ba thuyền ngại xa bờ
Ta tìm về nghe hồn trải bơ vơ
Nơi xóm nhỏ, con đường xưa tắt nắng.

Ta đợi em bao chuỗi ngày thầm lặng
Dẫu bóng tàu còn hun hút xa khơi
Dẫu chim kia còn bạt cánh nẻo trời
Vẫn nhớ mãi nụ hôn - dù rất ngắn.

Ta dệt mộng mang niềm đau thân kén
Nhả tơ lòng trên lưới bủa đơn côi
Kiếp con tằm chờ đợi mấy mùa dâu
Hương tóc cũ bay theo ngày tháng mất!

Em lận đận một đời
Ta giấu niềm đau chất ngất
Để mái đầu bạc trắng cả mùa thương.
Em nhặt tóc sầu gom từng mối tơ vương
Ta dong ruổi muôn dặm trường nỗi nhớ!

Nắng Cali chẳng màu hoa phượng nở
Sao hồn mình rực đỏ nắng hạ xưa
Đường Sài Gòn sũng ướt buổi chiều mưa
Em gót nhỏ tung tăng rời phố vắng

Khu đại học, căn phòng đêm tẻ lạnh
Ánh đèn vàng thao thức những vần thơ
Viết cho em dù chẳng gởi bao giờ
Thời gian đọng ấm nồng thêm kỷ niệm!

Ta nghe em tựa ve sầu ngân tiếng
Bỗng hồn mình trỗi dậy những ngày vui!
Dù giọng em qua điện sóng bùi ngùi
Miền đất lạ cô đơn ngày xa xứ.

Em vẫn là em dấu nhọc nhằn qúa khứ
Hận tình nào trong gẫy đổ chia phôi
Anh mãi là anh ôm nỗi nhớ không rời!