Đường thơm




Chiếc xích lô nghiêng bánh;
Bồng bềnh như đi trong sương,
Hai hàng cây vươn tàn lá đong đưa;
Con đường mẹ về – gió thoảng.

Mẹ trong vòng tay con – còn xương với da,
Con nhói lòng nhớ tuổi thơ bé bỏng,
Mẹ ôm con bế bồng chăm chút,
Nay hao mòn còn một nắm, xót xa chưa ?

Mắt ứa rưng rưng, đường mờ tỏ
Hương đâu lùa theo gió thơm tho.
Hôm trước mẹ đòi đưa mẹ về quê
Rất tha thiết gửi xương tàn đất tổ.

Xích lô cứ bềnh bồng trôi nổi
Rất êm trôi về phía trước miên man
Vâng, con sẽ đưa mẹ về quê hương
Nhưng ở đây lắm họ hàng hơn quê Bắc.

Mẹ nghĩ gì ư ? đầu lúc lắc.
Tóc sương bay vướng mắt môi con.
Con riết vòng tay giữ chặt mẹ hơn.
Con sợ lắm, linh cảm mình sắp mất.

Với tâm thành con nguyện cầu Trời Phật.
Cho mẹ con được vợi gánh thương đau.
Hơn hai mươi năm, sinh ly tử biệt
Đau đớn Bắc Nam, thương nhớ hai đầu

Cứ xót xa rồi chồng chất xót xa
Tám sáu năm lắm khổ, tuổi già
Con báo hiếu được gì ? đời khốn khổ
Tay mẹ khô gầy, lỏng khỏng xương da

Tay mẹ trong tay con gọn lỏn
Muốn truyền dâng hết sinh lực đời mình
Muốn đền ơn sinh thành dưỡng dục.
Tay mẹ già sưởi mãi vẫn lạnh tanh.

Sáng hôm ấy trời thanh thanh gió dịu
Cây bên đường phơ phẩy toả hương
Đời tan theo mỗi thoáng vô thường
Con đưa mẹ về trên xích lô lần cuối.

Ôi ánh mắt mẹ tôi buồn vời vợi
Mắt thẫn thờ lần ấy mẹ nhìn tôi
Và lặng im không nói một lời
Rồi từ đấy vĩnh viễn là thương nhớ

Con đường này con gọi đường thơm
Để kỷ niệm lần mẹ con đi quá
Cây lá bên đường xôn xao nghiêng ngả
Mỗi năm về mùa thương nhớ lại trào hương.

7/2010