Kiếp người


Một ông già đói khát
Lang thang, chiếc nón mê
Lê la trong tiệm phở
Chụp bưng tô phở thừa.
Húp ăn nghe xì xụp.

Mặc chủ tiệm đuổi xua.
Rủa xả lời cay độc
Cắm mặt ăn nuốt nhục
Tuổi già xót xa !
Con cháu đâu nên thế ?
Ta cúi đầu ngẫm nghĩ
Xót thương cho kiếp người

Ta ngồi lặng một hồi
Ngẩn ngơ rồi ngơ ngẩn.
Sao không biết mua mời
Cho ông lão tô phở ?
Mới biết sống thật khó
Sống sao cho thành người.
Rồi đi, rồi buồn bã.
Rưng rưng cho cõi người.