Trăng


Thế rồi trăng cổ độ.
Ghé thăm người nhớ trăng.
Bến nay là bến mới
Lai láng vàng, trăng trôi

Ngày xưa trong ước hẹn
Có bao nhiêu là lời.
Người xưa giờ đi mất.
Bao nhiêu tình pha phôi ?

Trăng – vẫn người xưa cũ
Người ngẩn ngơ nhớ người.
Chừng như trong lặng lẽ.
Phảng phất hương một thời.

Trăng cũng đã một thời
Làm chứng cho tình trẻ
Lưu lạc rồi bao kẻ
Trong dòng đời nổi trôi !

Giờ còn có trăng thôi.
Trăng không hề sai hẹn.
Đêm nay mình thức vẹn
Với trăng tình, trăng ơi !