Quang Tuấn

LÁ ÚA THU BAY


Chiều Thu ấy anh lên đường phiêu bạt
Trời chia ly lờ lững bóng mây bay
Anh không nói mà lòng em tan nát
Cho lệ nào đẫm ướt chiếc khăn tay !

Rồi từ ấy, người em yêu xa vắng
Nắng miền xa sao mưa gió phương này ?
Mưa chẳng tạnh và niềm đau không lắng
Hồn dật dờ theo lá úa thu bay.

Rồi từ ấy, tìm anh trong giấc mộng
Nhìn quanh em đâu cũng bóng hình anh
Ôm chầm lấy hóa ra trăng nghiêng bóng
Anh đâu rồi thương nhớ cứ vây quanh ?

Anh có nghe trên cành côi liễu rũ ?
Con oanh vàng sầu hót khúc tương tư
Có nghe biển gọi thuyền về bến cũ ?
Cho sóng xưa thôi trăn trở mạn bờ.

Mùa Thu tím nhuộm tim em sắc tím
Xa người yêu, mỗi lúc sậm thêm màu
Dù nhức nhối, dù dập bầm đau điếng
Vẫn sẵn sàng nhận lấy vết thương đau.

Anh có biết nỗi sầu như biển rộng ?
Mà nhớ thương là gió táp mưa sa
Em chới với trên thuyền tình bé bỏng
Đành đắm chìm giữa bể ái phong ba !

Anh yêu hỡi ! dù nước đi, đi mãi
Non vẫn mong một thuở nước về nguồn
Em vẫn đợi dù anh không trở lại
Em vẫn chờ dù phải chết cô đơn.

Bài họa: Nguyễn Tam

LÁ BAY MẤT RỒI


Giả biệt em anh sống đời lang bạt
Kiếp phiêu bồng như một cánh chim bay
Em ở lại cõi lòng dầu có nát
Rồi có ngày cũng quên buổi chia tay!

Em biết không dừng chân nơi xóm vắng
Anh tìm gặp anh nơi chốn xa nầy
Những cay đắng dập bầm như đã lắng
Hồn lặng lờ theo khói thuốc vờn bay.

Sung sướng quá ! Anh tưởng mình nằm mộng
Bởi vì em không có ở bên anh
Không còn thuở đeo như hình với bóng
Anh sẽ vui vầy cùng mấy ả vờn quanh .

Anh sẽ nghe tiếng thì thầm quyến rũ
Điệu nhạc buồn mát lịm cả tâm tư
Rồi nhắm mắt xua đi hình bóng cũ
Quên cả thuyền xưa,quên bến,quên bờ !

Rồi bên anh cô nàng xinh áo tím
Mái tóc bồng trôi dưới ngọn đèn màu.
Đôi mắt sắc sẽ làm anh chết điếng
Và nụ cười tan hết nỗi buồn đau !

Anh đâu biết nỗi sầu nào to rộng
Đã làm em sùi sụt hạt châu sa
Mà chỉ biết chiếc hôn nàng cháy bỏng
Đốt chết người dù cho lắm tài ba.

Em hãy nhớ người đi là mãi mãi
Còn nhớ gì đâu hai chữ cội nguồn
Trong đêm vắng hãy nằm yên nghĩ lại
Đừng đợi chờ mà thiệt cái thân đơn !