GIÒNG SÔNG TRẪN GIAN

mai sau hò hẹn xin ghi nhớ
đừng để nhân gian lạnh lối về

đêm chảy xiết một giòng buồn bả thế
sao ngày xanh để lạnh với muôn trời
và đôi mắt đã trông nghìn thế hệ
đã lưng giòng hiu quạnh ánh sao rơi

hồn ta cũng đìu hiu cùng bãi gió
với muôn xưa lau sậy hát xa vời
một ngư phủ nằm nghe mùa đã trở
như bàn tay ghẻ lạnh của trần ai

bàn tay lạnh của ta ghì siết lại
đã bao lần đưa đón bạn đường xa
trong chiều xế trên vầng trăng cõi ngự
bến linh hồn xao xuyến những chia xa

em đã hát trên lưng chừng sông núi
ru hồn về thiên cổ tiếng ca xưa
và cây lá cũng ru mình chịu tội
đã quên em quên cả tháng năm thừa
lượng nước chảy đêm nào ta bỗng khóc
ôm mặt sầu mắt khép với tay run
hồn thiên cổ em ơi - niềm cô độc
dựng thân ta trong gió bão mê cuồng

ta đã khóc trong vòng đời xao xuyến
dâng lệ sầu rơi rụng dưới sông sâu
giòng cứ chảy hận buồn nào tan biến
mặc cho tình rơi rụng hạt kim châu

với xương máu có bao lần ngự trị
linh hồn ta - thao thiết tự xương da
với nhục thể của người em sầu mộng
tóc nhòa tung trong thịnh nộ giang hà

giòng nhân thế cứ trôi về biển cả
có nghe lời hoang đão khóc trong sương
nỗi hoài vọng cho cầu xưa bóng ngã
với theo em trôi lạnh giữa mê cương

trần gian đó mang ta về ở lại
ủ xương da trong giá buốt trăm năm
mà dằn dặc từ muôn thu thế kỹ
xót vì em cô quạnh giữa đêm thầm

chảy siết nữa linh hồn ta em hỡi
nụ hoa đầu để mọc trắng bên sông
ta đã hái để muôn đời lụy tội
vì nhân gian tắm đẩm huyết xô hồng

thơ đã chảy với gòng đi thao thiết
lệ đã buồn năm tháng đã rời xa
tình đã rụng bên bờ xanh tịch mịch
đau vô cùng rúc ở giữa xương da .