Em và Nỗi Sầu Vạn Cổ



Bơ vơ dáng ngọc triền sông
Chiều đi lặng lẽ bên dòng dửng dưng
Vẳng nghe sáo ngọc bâng khuâng
Đôi tà áo lụa, nửa lưng tóc huyền
Phải chăng gieo gửi niềm riêng
Sao nghe tiếng vọng ưu phiền chiều qua !
Ai buồn giọt lệ sương pha
Nhìn con sóng lượn, bóng tà tịch liêu