Nếu Ngày Mai Ta Không Trở Dậy


Rượu buồn càng uống không say Sáng ra mới biết đã ngày cuối năm

Nếu ngày mai ta không trở dậy Mặc cho đá tan trên cỏ lạnh sau vườn Mặc cho gió thu đùa cợt hơi sương Mặc cho nắng sớm có gọi mời ngày đông đến Ta chỉ thắc mắc hỏi em có bao nhiêu quyến luyến Đem ra phơi bày thương tiếc người đi Em sẽ khóc gào lệ ngập bờ mi Khi bè bạn đến nói với ta những lời tử biệt ? Nếu ngày mai ta không trở dậy Tháng năm dài có chậm lại hay không Và bốn mùa xuân hạ thu đông Kể cả nắng mưa có gì thay đổi Buổi sáng - buổi trưa - buổi chiều - buổi tối Trên những nẻo đường xuôi ngược buồn tênh ? Nếu ngày mai ta không trở dậy Cuộc đời này cũng vô nghĩa thế thôi Gió sẻ nhẹ nâng chiếc lá vàng rơi Trong thu muộn của một ngày lạnh giá Chim cũng hót líu lo giữa muôn cành lá Thông vẫn xanh, vẫn vi vút giữa trời Nếu ngày mai ta không trở dậy Mây có còn bay về núi ngập ngững Còn có bao người sầu nhớ bâng khuâng Khi cuộc sống bấp bênh Tình người vơi cạn Khi ở cuối đường hầm không còn tia sáng Kiếm tìm nhau chi trong vô vọng, mơ hồ Hãy cứ tượng hình: con nhện giăng tơ Đơn độc quá giữa mùa bão tố Nếu ta không trở dậy thì triều cứ dâng, sóng cứ vỗ Vũ trụ reo hò khi hoa biển đổi màu xanh Sương kết hoa bằng những hạt long lanh Trong nắng sớm bình minh khoe màu rực rỡ Ta có cảm nhận gì không khi em ôm con ngồi đó Tiếng khóc lời ru đầy những muộn phiền Ta chết đi rồi thì dứt nợ tiền khiên Hồn thư thái trả lại đời bình thản Em cứ như thông xanh reo vui cùng năm tháng Can đảm lên đi trọn kiếp ta bà Ân tình nào trong duyên phận đôi ta Cứ chôn chặt ở đáy sầu gọi tên dĩ vãng Rượu đã vơi đêm cũng dần đi về sáng Lời bâng khuâng cũng đã cạn mấy canh rồi Cuối thế kỷ này sao ta vẫn đơn côi Nghìn giọt lệ rơi vào trong ký ức Ta lạc lõng từ trong tiềm thức Nghe xôn xao nhịp tim đập vô thường