TƠ VƯƠNG

Anh đợi tình thơ mòn mỏi lâu Vương lên đôi mắt đỏ u sầu Ngày đi lạnh nhạt, đêm dài quá Em ở phương nào, em ở đâu ? “Em đến từ đâu chẳng hạn kỳ”* Ra về để lại khối tình si Ôm trăng anh nhớ hoa và mộng Buồn hát riêng mình khúc biệt ly Vẫn biết em còn mãi đắn đo "Đóa hoa xuân sắc, bướm giang hồ"** Người ơi ta trải tim gan để Rao bán cho người bớt nỗi lo (*) “em đến như mây chẳng hạn kỳ” của Đinh Hùng (**) Chữ trong bài Tương Tư của Nguyễn Bính