TRĂNG THU VÀ TIẾNG DẾ


Trăng rụng xuống làm hồn thơ quắn quít Thu cũng chìm trong khóe mắt long lanh Giọt sương nào như nhịp thở tàn canh Và tiếng dế nghe vô cùng thân thiết Ta vụn vỡ giữa cảnh đời đơn chiếc Cười như than dòng tâm tưởng nhạt nhòa Từ lúc nào đời đôi ngã chia xa Trăng rụng vỡ khơi mạch sầu tê buốt Ngưu Chức xưa mong chờ cầu Ô thước Mỗi năm một lần vào độ mưa ngâu Ta với người... biết rồi sẽ về đâu Khi đứng trước dòng đời chia trăm nhánh Chắc tình yêu trái mùa nên thần thánh Chứ đông tây có cách biệt là bao Khiến trong lòng cứ buồn bực, nao nao Giữ cũng khó mà buông ra cũng khó Lá sẽ ngủ với lời ru của gió Đời ta vui khi được ở bên người Hạnh ngộ nào như bèo dạt, mây trôi Và ngang trái nhuộm khung sầu, sắc nhớ Ta vẫn biết đã yêu người lầm lỡ Nhưng người ơi trăng đã xế non tây Mà sợi buồn cứ lẫn khuất đâu đây Cùng tiếng dế dội trong hồn não nuột