Cắn rứt
Thới Bằng

Khi bất chợt thất lạc
Chỉ hờ hững gật đầu
Lúc tin chắc là mất
Lòng nhói mãi cơn đau

Những cuộc đời ích kỷ
Sở hữu cả vô cùng
Chẳng bao giờ để ý
Bù đắp mỗi tiêu hoang

Bao chăm sóc muộn màng
Khôn đủ ngăn tê tái
Ta ôm mãi vầng trăng
Mà lại buồn muốn khóc

Sao anh không là sói
Ðể nuốt dại khờ em
Anh không là bóng đêm
Ðể bao dung tất cả

Ta nguôi chi vội vã
Ðể lén lút ngỡ ngàng
Ta xa chi phũ phàng
Ðể thập thò bối rối