Hoa Phương
Gối lên sợi tóc

Sợi tóc bạc, đêm nằm rơi trên gối
Ta lặng nhìn thương tiếc mỗi xuân qua
Còn gì đây khi nắng xế vườn hoa ?
Lòng muốn tiến mà chân vừa thấy mỏi !
Tim thổn thức nghẹn ngào lên tiếng gọi
Tâm hồn ta còn trẻ lắm xuân ơi
Ta đón xuân than thở bấy nhiêu lời
Nắng xuân đẹp đừng để trời vần vũ
Còn đâu nữa đài trang xuân tố nữ
Hãy vì ta mà chậm bước nghe xuân
Hãy vì ta mà chậm cánh thời gian
Ðể sóng mắt vẫn xanh màu bích ngọc
Màu đen mướt thoảng hương trên mái tóc
Song cửa buồn không đứng tựa bâng khuâng
Những vần thơ còn lưu luyến bàng hoàng
Xuân có đến nhưng đừng đi quá vội !