Bùi Khánh Đản - Hoàng Hạc Lâu*
(dịch thơ Thôi Hiệu)


Người cưỡi hạc vàng xưa đă khuất,
Để lầu Hoàng Hạc chốn này trơ .
Hạc vàng một biệt không ngày lại,
Mây trắng ngàn năm vẫn lững lờ ...
Sông tạnh Hán Dương cây bát ngát,
Băi hoang Anh Vũ cỏ tiêu sơ .
Bóng chiều đă ngả đầu làng cũ,
Khói sóng đầy sông, khách ngẩn ngơ .
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du
T́nh xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu
*Thôi Hiệu (704-754 : Thịnh Ðường), quê Biện Châu, thuộc Hà Nam hiện nay. Đỗ tiến sĩ ,chức Tư Huân Viên Ngọai Lang, tính mê rượu chè gái đẹp, trăng hoa , thay vợ như thay áo. Kim Thánh Thán ca ngợi bút pháp của Thôi Hiệu chuyển tuyệt kỳ ... Tương truyền khi Lư Bạch ngao du Hoàng Hạc lầu, ông ngợi khen khung cảnh đẹp muốn làm một bài thơ . Nhưng khi bày bút mực định viết th́ thấy trước lầu Hoàng Hạc có một tấm bia khắc một bài thơ tựa là Hoàng Hạc Lâu, ông than: " Chỉ tại Thôi Hiệu đă hạ bút nơi đây mà ta không làm được một bài thơ theo ư muốn."