Minh Quân
Lẻ loi

Năm mươi năm trước
Anh hát bài tình ca
Dưới ánh trăng mờ ảo
Em thấy lòng nở hoa

Năm mươi năm lần nầy
Lẻ loi mình với bóng
Tưởng như mình là sóng
Dâng tràn nổi sầu thương

Lễ vàng vừa tổ chức
Anh đã vội ra đi
Nếu không vì con cháu
Em đâu còn thiết gì

Trăng trong xanh cao vút
Nền trời đẹp mê hồn
Một mình em đứng ngắm
Lặng lẽ dòng lệ tuôn