Vô định hành
CaoThoại Châu


Tặng Phạm Cao Hoàng

Và ta lại ra đi
Không phải đi dưới trời sương gió
Những thứ ấy làm gì ta có
Dành cho anh hùng hảo hán mà thôi
Còn ta đi có nghĩa là ngồi
Trên chiếc ghế xe đò xe buýt
Cạnh những người đàn bà đi hàng chạy chợ
Mượn chuyến đi để mặc sức ăn hàng
Và những trẻ con khóc nhè inh tai nhức óc

Ta là nỗi cô đơn đương đại
Đặc quánh trong lòng không sẻ cùng ai
Vì xung quanh có rất đông người
Ta chẳng dại đem mình đi lãng phí
Không nảy nòi sinh nhằm hảo hán
Áo vỉa hè cơm hộp nặng bao nhiêu
Thì thôi, không qua sông cho khỏi lụy cầu
Chẳng là cây cho khỏi phiền đến gió

Ta tự do hơn những tờ lịch kia
Không bám thân vào một tấm bìa
Ăn mày chút thời gian hào phóng
Rơi tự do những khi nào ta muốn

Và ta đi mỗi khi nào còn sống
Theo những hành vi hỏng riêng ta
Con sông kia cũng có đôi bờ
Thì cái xấu sao ta lại không thể thích

Khi Thượng đế sinh ra trái đất
Chỉ lạc loài duy nhất một con người
Thì ta là gã ấy hôm nay
Một gã cô đơn có bề dày kinh nghiệm

Đời thuở ấy chưa vẽ vời phong thánh
Nghĩa là chưa có những tên hề
Chỉ có mặt trời nuôi sống những bông hoa
Chung quanh ta là một vùng tối sáng
Và khí trời miễn phí chẳng ai ngăn

Ta chỉ bực mình mỗi lúc qua sông
Sợ sóng cuốn đi thì trái đất thành tuyệt tự!

Và ta lại ra đi
Không phải kiếm một nửa nào chi hết
Trong những thứ bày ra trên mặt đất
Ta đi kiếm mình, kiếm mỗi một ta thôi!