Phạm Tường
Vọng lời cha mẹ dạy


Tôi lớn lên ở dưới hai sườn núi
Nội Rồng Vàng Ngoại Ðá Bạc cheo leo
Những hoàng hôn mây đụn phía lưng đèo
Mẹ bước vội cùng cha oằn vai sắn
Tôi hối hả chợt thấy lòng trĩu nặng
Một đời người chở bao nỗi truân chiên
Trầm một thoáng nhận ra trời đất chuyển
Bạn bè tôi liệu có phút bình yên
Vạt nắng mới cuối chiều còn quyến luyến
Cũng ngậm ngùi bởi sớm cũng chia tay
Trong xa xăm vọng lời cha mẹ dạy
Từ sỏi nâu bật dậy những mầm xanh