Quang Tuấn




Chùa cổ

Cheo leo núi thẳm ngút ngàn cây
Chùa cổ thâm nghiêm ẩn mái gầy .
Nhập định , tháp quên vàng nắng phủ
Tham thiền , liêu mặc trắng sương vây .
Hồi chuông lắng đục trời mơ ấy
Tiếng mõ khơi trong cõi mộng này .
Vút cánh vô ưu vào tỉnh thức
Theo chim về nhé ngủ am mây !

Ta là ai ?

Ta là ai giữa mênh mông bể khổ?
Có phải là cánh nhạn lạc bơ vơ .
Chân mây thẩm in bóng hình mờ tỏ
Ngoái lại nhìn, biến mất giữa hư vô !

Vào thiền

Tâm động tìm trăng chẳng thấy trăng
Gió lay sóng vỗ mặt hồ nhăn
Quên hồ, quên sóng tâm thanh tịnh
Liền thấy trăng thanh hiện ánh vàng !

Ngắn ngủi

Ông lão ngồi câu bên gốc khế
Mơ màng nhìn chiếc lá vàng rơi
Liền hỏi sao nhanh tàn úa thế ?
Lá rằng : Ông có khác gì tôi !

Luân chuyển

Ðông cỗi nhường Xuân trải gấm hoa
Nước nguồn trở lại giọt mưa sa
Trăng tròn gương cũ sau tuần khuyết
Mầm trẻ ngoi trên hạt giống già !

Chẳng còn chi

Ta vớt trăng vàng bên suối mơ
Góp thêm hương gió ướp hồn thơ
Xòe ra chỉ thấy hai tay trắng
Ngoãnh lại nhìn ta cũng bóng mờ !

Tâm niệm

Từng phút dè chừng : khẩu, ý , thân
An nhiên tự tại : dưỡng tinh thần
Xa lìa ái dục : tâm thanh tịnh
Hỷ xã từ bi : giải nghiệp trần

Giác ngộ

Ích kỷ, tự cao… chỉ biết mình
Bấy lâu ta sống quá buồn tênh :
Niềm vui thu gọn vòng tiền bạc
Hạnh phúc không ngoài chữ lợi danh .
Sực tỉnh, họcThiền nương Bát Nhã
Hết mê, cầu Đạo quán Tâm Kinh .
Rồi theo Bồ Tát sang bờ giác
Vượt bể trầm luân hưởng thái bình .