Thôi Hiệu

Thôi Hiệu người Biện Châu (nay là huyện Khai Phong tỉnh Hà Nam) sống thời Thịnh Đường, không rõ năm sanh , năm mất là 754. Thi đậu tiến sĩ thời Khai Nguyên đời Đường Huyền Tông năm 725, làm đến chức Tư Huân viên ngoại lang. Hoàng Hạc Lâu là bài thơ nổi tiếng nhứt của Thôi Hiệu. Kim Thánh Thán ca ngợi bút pháp của Thôi Hiệu chuyển tuyệt kỳ ... Tương truyền khi Lý Bạch ngao du Hoàng Hạc lầu, ông ngợi khen khung cảnh đẹp muốn làm một bài thơ . Nhưng khi bày bút mực định viết thì thấy trước lầu Hoàng Hạc có một tấm bia khắc một bài thơ tựa là Hoàng Hạc Lâu, ông than: " Chỉ tại Thôi Hiệu đã hạ bút nơi đây mà ta không làm được một bài thơ theo ý muốn." Lầu Hoàng Hạc ở trên ghềnh đá Hoàng Hộc tại Huyện Vũ Xương tỉnh Hồ Bắc. Theo sách Tề Hài Chí thì tích nhân ( người xưa) cỡi hạc đi qua nơi này chính là một vị tiên tên Tử An. Ðể kỷ niệm, dân chúng trong vùng xây lên một cái lầu và đặt tên là lầu Hoàng Hạc.




Dịch âm :

Hoàng Hạc lâu

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu .
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản ,
Bạch vân thiên tải không du du .
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu .
Nhật mộ hương quan hà xứ thị ?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu .


Dịch nghĩa :

Lầu Hoàng Hạc

Người xưa đã cỡi hạc bay xa
Nơi đây chỉ còn trơ lầu Hoàng Hạc
Hoàng Hạc một đi không trở lại
Mây trắng nghìn năm vẫn trôi trên không
Trời quang nhìn thấy rõ hàng cây thành Hán Dương
Cỏ thơm xanh rờn trên bãi sông châu Anh Vũ
Chiều xuống, chẳng biết quê nhà ở đâu?
Khói sóng trên sông khiến người sầu thương

Bài này có nhiều bản dịch . Xin trích sau đây vài bản dịch .


LẦU HOÀNG HẠC


Hạc vàng ai cỡi đi đâu
Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ .
Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay .
Hán Dương sông tạnh cây bày
Bãi xa Anh Vũ xanh đầy cỏ non .
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai .
Tản Ðà


Xưa Hạc vàng bay vút bóng người
Đây lầu Hoàng Hạc chút thơm rơi
Vàng tung cánh hạc đi đi mãi
Trắng một màu mây vạn vạn đời
Cây bến Hán Dương còn nắng chiếu
Cỏ bờ Anh Vũ chẳng ai chơi
Gần xa chiều xuống đâu quê quán
Đừng giục cơn sầu nữa sóng ơi !
Vũ Hoàng Chương


Người đi cỡi hạc từ xưa
Ðất này Hoàng Hạc còn lưa một lầu
Hạc vàng đi mất từ lâu
Nghìn năm mây trắng một màu mênh mông .
Hán Dương cây bóng lồng sông
Bãi kia Anh Vũ cỏ trông xanh rì .
Chiều hôm lai láng lòng quê
Khói lan sóng vỗ ủ ê nỗi sầu .
Trần Trọng Kim


Người xưa cỡi hạc đi đâu tá
Hoàng Hạc lâu nay vẫn còn đây
Một phút hạc vàng thăm thẳm biệt
Ngàn năm mây trắng lững lờ bay
Hán Dương cây tỏ sông quang tạnh
Anh Vũ bãi mờ cỏ mướt dầy
Chiều quạnh đâu là hương lý cũ
Trên sông khói sóng não lòng này.
Trần Văn Ân


Người cưỡi hạc vàng xưa đã khuất,
Ðể lầu Hoàng Hạc chốn này trơ .
Hạc vàng một biệt không ngày lại,
Mây trắng ngàn năm vẫn lững lờ ...
Sông tạnh Hán Dương cây bát ngát,
Bãi hoang Anh Vũ cỏ tiêu sơ .
Bóng chiều đã ngả đầu làng cũ,
Khói sóng đầy sông, khách ngẩn ngơ .
Bùi Khánh Ðản


Người xưa cỡi hạc khuất chân mây
Lầu Hạc còn đây trơ mái gầy .
Muôn thuở hạc vàng không trở lại
Nghìn năm mây trắng vẫn còn bay .
Hán Dương cây thắm dòng sông tạnh
Anh Vũ cỏ xanh dệt bãi dài
Đâu hỡi quê hương chiều lữ thứ?
Trên sông khói sóng lệ vơi đầy .
Quang Tuấn