CÔ ĐƠN



Xã hội hiện nay có đầy đủ phương tiện để phục vụ con người, nhưng lại thiếu một trái tim thương cảm, một tấm lòng trắc ẩn, một tâm hồn rộng mở để lấp đầy khoảng trống cho con người. Thời đại càng văn minh, kỹ thuật càng tiến bộ, con người càng cảm thấy lẻ loi, trống vắng, sống như vô hồn, mênh mang giữa phố phường chật hẹp, đông đúc người, nỗi buồn gậm nhấm trong tâm hồn trống vắng.
“Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, là muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ đợi chẳng bao giờ đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông, nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng.” Người ta gần nhau mà vẫn xa nhau, vì mỗi người đều có một thế giới khác nhau: thế giới bên trong tâm hồn và thế giới bên ngoài xã hội. Thế giới bên trong sụp đổ thì thế giới bên ngoài hoang vắng, người ta trở thành cô đơn giữa đám đông. Bởi thế người yêu cũng có thể cô đơn ngay khi ở bên nhau. Càng gần nhau càng thấy cách biệt và nỗi cô đơn càng cay nghiệt.
Cô đơn có khi đứng giữa đám đông mà vẫn thấy lạc lõng: mình vẫn muốn sống hòa hợp với mọi người, vẫn có người thân thuộc, vẫn có bạn bè, mà dường như mọi người mãi mê theo đuổi những riêng tư, không hề biết mình có mặt trên cõi đời nầy. Gia đình là nơi nơi ấm áp và tràn đầy yêu thương, vẫn có những lúc thấy buồn cô đơn. Trong ta đôi khi vẫn có những cảm giác cô đơn như thế. Cảm giác đó đến rất nhanh, nhưng ta vẫn thấy chạnh lòng…
Cùng sống bên nhau, chuyện trò với nhau mà không cảm được nhau, bởi thế J.P. Sartres gọi “Địa ngục chính là tha nhân.”
Cô đơn dẫn đến sợ hãi, tuyệt vọng. Có lẽ con người hôm nay “sống” ít quá, nhưng “tưởng” nhiều quá: tưởng tượng - ảo tưởng - vọng tưởng - mộng tưởng - hoang tưởng - không tưởng - lý tưởng…
Người ta cứ sống mãi với những điều không thực về mình cho nên có những nỗi cô đơn cách biệt, ngưng đọng, bế tắc, đớn đau, nghe như tâm hồn lịm chết giữa vực sâu cuộc đời, vì cái thế giới riêng tư đó chẳng hòa nhập được vào cái thực tại tàn nhẫn bên ngoài.
Nhưng trong cuộc sống, cũng có một khoảnh khắc nào đó ta có những nỗi cô đơn tích cực, gần gủi, ngọt ngào để chữa vết thương lòng. Cô đơn ở đây hướng sang một chiều khác: người ta quay về với chính mình, nhìn lại mình, tìm lại mình trong chân-thiện-mỹ, để từ đó cố gắng sống cho có ý nghĩa tứng giây phút của cuộc đời. Đừng bao giờ từ chối mình ngay cả khi thế gian nầy không còn ai đó để yêu thương, biết nhận ra trong trái tim mình vẫn vun đầy những điều cần chia sẻ.

Xem trong Youtube : Cô Đơn

Lê Tấn Tài