Charlie Chaplin (hay còn có tên Charlot – Anh hề ở Pháp, Ý, và nhiều nước khác trong đó có Việt Nam – Sác lô là phiên âm tiếng Pháp của từ Charlot) là diễn viên, đạo diễn thiên tài. Ông còn là một nhà sáng tạo và có ảnh hưởng nhất của kỷ nguyên phim câm khi ông tự đóng, đạo diễn, viết kịch bản, sản xuất và soạn nhạc cho phim của mình. Sự nghiệp vĩ đại của ông kéo dài trên 75 năm, với hơn 200 bộ phim dài, ngắn, từ tuổi thơ trong kỷ nguyên Victoria cho đến một năm trước khi qua đời ở tuổi 88. Nhân vật chánh của Chaplin được nhiều người biết đến là nhân vật kẻ lang thang - The Tramp, là một thanh niên sống lang thang nhưng có tư cách và luôn cư xử như một nhà quý tộc, trang phục của Tramp luôn luôn là chiếc áo khoác chật, chiếc quần và đôi giày quá khổ, một chiếc mũ quả dưa, cây gậy chống bằng tre và một bộ ria mép chải chuốt.
Phần lớn người ta biết đến chú hề Charlot qua các bộ phim dài như The Kid (1921), Modern Times (1936), The Great Dictator (1940), Limelight (1952)...Nhưng những bộ phim ngắn của Ông mới thật sự là những bộ phim mang tính chất triết lý sâu sắc về cuộc đời. Và cả cuộc đời, ông luôn bận tâm tới mọi vấn đề xã hội, nghèo đói, bất công.
Phim "Cuộc đời của một con chó" (A Dog's Life) là một bộ phim câm ngắn phát hành năm 1918. Chaplin đóng vai The Tramp (Người lang thang), Edna Purviance đóng vai một nữ ca sĩ vũ trường, Scraps (tên con chó) là anh hùng trong bộ phim này, khi nó giúp The Tramp và Nữ ca sĩ hướng tới một cuộc sống tốt hơn. Chuyện phim như sau:
The Tramp thất nghiệp và có rất ít triển vọng tìm được việc làm. Anh cố ăn cắp thực phẩm từ một chiếc xe đẩy ăn trưa và thoát khỏi bị cảnh sát bắt. Sau đó, The Tramp cứu một con chó đi lạc trong bãi phế liệu, thoát khỏi những con chó khác đang giành ăn. The Tramp và Scraps trở thành hai người bạn thân. Hai sinh vật sống cuộc sống nghèo khó tương tự nhau. The Tramp là một người sống trong bụi bẩn và phải giành giựt để xin mảnh giấy giới thiệu tại văn phòng tìm việc mà cuối cùng anh thua cuộc. Scraps là một con chó, tốt, cũng sống trong bụi bẩn và gần như mất mạng trong cuộc chiến giành lấy thức ăn thừa thải (Scraps cũng có nghĩa là đồ ăn thừa, phế liệu) với những con chó khác... The Tramp vào một quán bar The Lantern Green, nơi không cho phép đem chó vào. Anh giấu Scraps trong chiếc quần rộng thùng thình, nhưng cái đuôi của nó lại lòi ra từ phía sau. Anh gặp một cô gái ca sĩ làm việc trong quán rượu. Cô ấy vỡ mộng với cuộc sống, The Tramp cố gắng làm cô ấy vui lên. Nhưng Anh bị tống ra khỏi quán rượu vì không có tiền mua rượu và trở về chỗ ngủ bình thường ở ngoài trời. Tình cờ, Scraps cào đất và lấy được một cái ví chứa một gia tài nhỏ mà các tên trộm đã đánh cắp và chôn dưới đất . The Tramp trở lại quán bar và cho cô gái thấy anh ta có đủ tiền để họ kết hôn. Kẻ gian phát hiện The Tramp chiếm được ví và cố giành lại. Anh xô xác dữ dội để đòi lại nó và dẫn đến một cuộc rượt đuổi điên cuồng mà cuối cùng là kẻ trộm bị bắt giữ. The Tramp dùng tiền để mua một trang trại cho mình và cô dâu. Bộ phim kết thúc có hậu, với cảnh cặp vợ chồng mới cưới chăm chú vào một cái nôi có những chú chó con của Scramps.
Cuộc sống của một con chó và một con người, chứa đầy những nét hài hước tuyệt vời xuyên suốt, phơi bày một số thực tế khắc nghiệt của cuộc sống: nghèo đói, thất nghiệp và mại dâm... Đây là bộ phim hay nhất của Chaplin cho đến khi bộ phim The Kid xuất hiện, là một bộ phim hài ngắn có nhịp độ nhanh mang cho chúng ta những tiếng cười với nhiều khoảnh khắc lắng động nhẹ nhàng và đầy cảm xúc. Nhưng chúng ta có nghĩ những hành động im lặng ấy là gì không? - Đó là một thông điệp sâu sắc hơn nhiều so với những tiếng cười khúc khích. Charlie Chaplin đang cố nói với chúng ta điều gì qua tiếng cười?
- Sống trọn vẹn. Cuộc đời là một vở kịch không cho phép thử nghiệm. Vì vậy, hãy hát, khóc, nhảy, cười và sống mãnh liệt, trước khi bức màn khép lại và màn kịch kết thúc mà không có tiếng vỗ tay.
- Những rắc rối sẽ biến mất. Không có gì là vĩnh viễn trong thế giới độc ác này, thậm chí không phải là những rắc rối của chúng ta.
 - Hành vi của chúng ta nói lên tất cả. Một người đàn ông biểu lộ tính cách thật sự, xuất hiện khi anh ta say rượu.
 - Trái tim cũng quan trọng như tâm trí. Chúng ta suy nghĩ quá nhiều và cảm nhận quá ít.
 - Giữ nụ cười. Chúng ta có thể thấy cuộc sống vẫn đáng giá, nếu chỉ cười.
 - Không bao giờ làm tổn thương ai đó. Nỗi đau của chúng có thể là lý do cho tiếng cười của ai đó. Nhưng tiếng cười của chúng ta không bao giờ là lý do khiến ai đó đau đớn.
 - Cuộc sống rất tốt để trở thành một kẻ ngốc. Thất bại không quan trọng. Cần phải có can đảm để tự đánh lừa mình.
 - Cười không dễ. Để thực sự cười, chúng ta phải chịu đựng nỗi đau và hòa nhập với nó.
 - Ý nghĩa của cuộc sống. Chúng ta ai cũng muốn giúp người khác. Con người là thế. Chúng ta muốn sống hạnh phúc bên nhau chứ không phải sự khổ sở của nhau.

Lê Tấn Tài