Bồ Tát


Ngày xưa, ở một vùng quê có một ngôi chùa rất nghèo nàn. Trong chùa chỉ có một sư cụ và một đệ tử còn nhỏ khoảng hơn 10 tuổi.
Trong làng có một ông nhà giàu muốn được phúc đức nên hứa với sư cụ là sẽ cho người đến sửa lại những phần đổ nát của chùa nếu sư cụ chép cho ông ta 20 quyển kinh để ông đem tặng người quen. Sư cụ bằng lòng và cứ mỗi đêm sau giờ tụng niệm là ngồi cặm cụi chép kinh.
Ở gần chùa có một thư sinh giỏi chữ vừa dạy con trẻ, vừa giúp vợ chăn nuôi mấy con gà con vịt và làm vườn thêm mới đủ sống. Thế nhưng khi thấy sư cụ đêm nào cũng thức khuya cặm cụi chép kinh thì thỉnh thoảng có chút thì giờ sau bữa cơm chiều là anh ta lại ghé qua chùa để giúp sư cụ chép kinh.
Một đêm trời không trăng, không gian tịch mịch. Sau khi tụng kinh, sư cụ chuẩn bị việc chép kinh, chợt thấy ánh đèn dầu le lói ở gian phòng bên cạnh. Đoán biết đó là anh thư sinh đã ghé qua giúp, sư cụ tính ghé qua chào hỏi. Nhưng vừa đến gần thì cảnh tượng trước mắt hiện ra làm sư cụ phải dừng chân.
Trong gian phòng lụp xụp chỉ có một chiếc bàn nhỏ, một người thư sinh cặm cụi chép kinh, một chú tiểu lom khom cắt giấy, mài mực. Ánh sáng của chiếc đèn dầu toả ra chỉ đủ soi rõ chỗ hai người đang ngồi trông giống như ánh hào quang toát ra từ chính thân hình họ. Sau vài giây im lặng, sư cụ chắp tay niệm Phật rồi lẩm bẩm "Quả nhiên trên đời này có những vị Bồ Tát sống", và trên môi sư cụ nở một nụ cười rất thánh thiện.