Chịu khổ cứu ngỗng


Thời Phật còn tại thế, có một Tỷ-kheo đến cửa hàng Kim hoàn để khất thực. Bấy giờ, người thợ bạc đang xâu sợi dây chuyền cho quốc vương, thấy Tỳ- kheo đến khất thực, ông ta bỏ trân châu xuống đi lấy thực phẩm, nhưng trân châu không chịu nằm yên trong máng, do nó tròn nên lăn xuống đất. Trong nhà ông ta lại có nuôi một con ngỗng, nó vừa đi ra và ăn mấy hạt trân châu. Ông thợ bạc mang thực phẩm ra cúng dường Tỳ-kheo, phát hiện không thấy trân châu. Ông ta cho rằng vị Tỳ-kheo đã lấy dấu đi. Vị Tỷ-kheo sợ con ngỗng bị giết cho nên đã không thừa nhận và cũng không phủ nhận. Do đó, ông thợ bạc xách gậy đánh sư chảy máu, con ngỗng lại đến rúc máu, ông thợ đang giận đánh chết luôn con ngỗng. Vị Tỳ-kheo không cầm được lòng thương xót, rơi lệ. Ông thợ bạc cảm thấy kỳ lạ, hỏi sư vì sao bị đánh không khóc mà thấy ngỗng chết lại khóc? Vị Tỳ-kheo nhân thấy ngỗng đã chết mới nói rõ nguyên do, ông thợ bạc nghe xong vô cùng cảm động, đảnh lễ cung kính xin Tỳ-kheo tha tội.