Không xây thành


Điền Anh ở nước Tề, vốn thuộc hàng tông thất, nắm quyền Tướng quốc, được phong là Tĩnh Quách Quân và được cho ăn lộc ở đất Tiết. Tiết là đất quan trọng, vì mộ và tông miếu của các tiên vương nước Tề đều ở tại đất nầy. Khi được phong đất Tiết, Tĩnh Quách Quân muốn xây thành cho thật kiên cố, đào hào cho sâu. Mà, muốn làm như vậy, phải tận dụng nhiều nhơn lực, tốn hao nhiều công quỹ. Trong nhà Tĩnh Quách Quân có nuôi rất nhiều khách. Trong số khách nầy, có nhiều người lên tiếng can ngăn. Tĩnh Quách Quân bực mình lắm, ra lịnh cho quân hễ có người khách nào muốn can thì cấm cửa đừng cho vô. Một người khách nước Tề nhờ quân hầu xin với Tĩnh Quách Quân rằng:
- Xin cho tôi vào, tôi chỉ nói ba tiếng thôi. Nếu tôi nói thêm một tiếng thì xin cứ đem tôi ra mà luộc sống.
Tĩnh Quách Quân cho gọi người khách nầy vào. Khách tiến tới trước mặt Tĩnh Quách Quân, nói:
- Biển cá lớn.
Rồi, khách quay lưng bỏ chạy. Tĩnh Quốc Quân gọi lớn:
- Xin mời khách ở lại.
Khách nói:
- Kẻ thô lậu nầy không dám đùa với cái chết.
Tĩnh Quách Quân bảo:
- Không sao. Tôi không luộc ông đâu. Cứ nói tiếp.
Khách từ tốn giải thích:
- Ngài không nghe nói về loài cá lớn ở ngoài biển hay sao? Lưới không bủa được nó, câu không kéo được nó. Nhưng, nếu nó xông xáo mà sa vào chỗ cạn thì con dế, con kiến có thể bu lại hành hạ nó. Nước Tề đối với ngài cũng như biển cả đối với con cá lớn đó. Ngài mà giữ nước Tề cho còn thì đất Tiết nầy sẽ an như bàn thạch, còn nước Tề mà mất, thì cho dù xây thành Tiết cao tới đụng trời, cũng vô ích mà thôi.
Tĩnh Quách Quân khen phải và dẹp bỏ việc xây thành Tiết.