Mùi vị của cuộc sống



Cùng là nước trong một con suối, nhưng có người dùng chiếc chén vàng múc nó, có người lại dùng bát đất để uống nó, và có những người không có chén vàng, không có bát đất đã dùng tay múc nó uống. Nước vốn không có gì là khác biệt. Sự khác biệt ở đây là dụng cụ để múc nước...
Sự khác biệt giữa một vị quân vương và một người ăn xin là ở “dụng cụ”. Chỉ có những người đang khát mới hiểu được vị ngọt của nước. Chỉ có những lữ khách vừa đói vừa khát trong sa mạc đi ra mới là người hiểu rõ mùi vị của nước là như thế nào.
Vào buổi trưa hè nóng bức, khi người nông dân đang mồ hôi đổ giọt như mưa cầy ruộng, nước đối với anh ta mới là thứ quí báu nhất ở trên đời.
Khi một người chăn cừu đi từ trên núi xuống miệng khát đắng, cúi mình bên giòng sông nhỏ vục tay uống nước một cách thoải mái, có lẽ chính người đó mới là người hiểu rõ nhất mùi vị của nước ngon lành làm sao!
Thế nhưng còn có những loại người khác. Mặc dù họ ngồi trên những tấm ghế nhung trong ngôi nhà râm mát, bên cạnh để đầy những bình nước đẹp mà không biết mùi vị của nước ra sao. Vì sao lại như vậy? Bởi vì họ không có cái khát đến cháy bỏng như người lữ hành và người chăn cừu, không phải trải qua cảnh cầy ruộng giữa lúc trưa nắng chát rát lưng. Bọn họ không cảm thấy cần nước.
Dù là ai đi nữa, nhưng nếu người đó chưa được thưởng thức mùi vị đói khát thì họ chẳng bao giờ biết được vị ngon ngọt của nước và cơm, càng không thể hiểu được mùi vị của cuộc sống là thế nào.