Phá núi


“Có một ông già nọ, ở trong một xóm nhỏ, nằm ở giữa hai ngọn núi. Từ xóm nhỏ nầy, muốn thông thương qua các xóm khác thiệt là khó khăn, phải leo ghềnh, vượt thác, cực khổ trăm đường. Ông già nọ mới quyết định phá núi, đắp đường, để tiện việc lưu thông. Ông họp hết con cháu để bàn bạc. Rồi sau đó, ông đốc thúc con cháu, kẻ đập đá, người đội đá đem đổ, làm việc triền miên ngày nầy qua ngày khác. Hàng xóm, có người nói với ông:
- Núi thì to lớn, cứng cỏi như vậy, mà ông thì già cả rồi, làm sao mà phá cho nổi?
Ông già đáp:
- Ta già, ta chết, sẽ có con ta. Hết đời con ta, lại có cháu ta. Con con, cháu cháu, sanh hạ vô cùng, còn núi thì bao giờ cũng vậy, lo chi mà phá không nổi.
Người đời cho ông già nầy là “ông già ngu” (Ngu Công) và cái xóm đó cũng gọi là “xóm Ngu Công”