Phiền muộn


Người ta thường phiền muộn vì những chuyện nhỏ mọn không đâu. Sự phiền muộn không phải tự ở sự vật mà do cách người ta nghĩ về sự vật. Như cái chết tự nó không là gì hết, khi chết ta đâu còn biết gì nữa, nhưng vì người ta nghĩ đến chết thật ghê sợ nên sợ hãi. Thế thôi! Người bình thường nghe tiếng sấm thì sợ, nhưng với người điếc họ có nghe thấy gì đâu. Điếc không sợ sấm là thế. Cổ ngạn có câu: "Mặt trời không có đối với kẻ đui, sấm sét không có đối với người điếc”. Vậy thì, chúng ta cứ làm như người điếc thì không còn sợ sấm sét nữa.
Do đó mỗi khi chúng ta buồn bực, bối rối, phiền não, chúng ta đừng trách ai, chỉ tự trách mình, nghĩa là trách sự suy nghĩ chưa rốt ráo của chúng ta mà thôi.
Nếu ai cũng biết thản nhiên, bình tâm mà suy xét thì sẽ thấy những việc xảy đến cho mình, hết chín phần mười là không đáng bận lòng. Sự vật như mảnh gương trong, nếu mình cười, thì nó cười lại , nếu mình khóc, thì nó khóc theo.
Người đánh ta làm ta giận, là tại người hay tại ta? Nếu ta biết người đánh ta là người điên, ta có còn giận người ấy nữa không? Làm nhục mình, không phải là kẻ chửi mình, đánh mình, nhưng là tự mình nghĩ rằng nó làm nhục mình. Có kẻ nào làm cho mình giận dữ thì phải biết rằng chính mình làm cho mình giận dữ đấy thôi. Người ta chỉ muốn sống trong yên ổn thường tìm sự yên ổn để sống. Hành động trong cảnh yên ổn thì dễ giữ tâm bình thản. Nhưng khi gặp cảnh không yên ổn thì hốt hoảng, mất hồn. Biết sống trong cảnh thường mà không biết sống trong cảnh biến, người thế ấy không bao giờ có được sự an bình .