SỰ TÍCH CON CHIM BÌM BỊP


Thuở ấy, có một nhà sư ăn chay, niệm Phật nơi cửa chùa đã lâu mà vẫn chưa thành chính quả. Nhà sư bèn quyết chí khăn gói ra đi để hỏi Phật xem tại sao lại như vậy. Nhà sư đi mãi... Một hôm, nhà sư gặp một tên cướp đang cầm trong tay một thanh đao to, trong bụng hơi lo, nhưng nghĩ mình là người tu hành, "Tứ đại giai không", nên vẫn bình tĩnh bước đi . Bổng tên cướp quì xuống nói : "Thưa thầy, xin thầy thu nhận con làm đệ tử và cứu con, hai bàn tay con dấy đầy tội lỗi, con muốn sám hối, không biết còn tu hành được nữa không?"
Nhà sư liền an ủi: "Con người ta tu cốt ở con tim chân thực, nếu thực lòng hối cải thì tất là đấng thiêng liêng sẽ biết tới. Ta không thu nhận con làm đệ tử được vì ta đang trên đường đi gặp Phật Tổ".
Tên cướp : " Thầy gặp Phật Tổ xin cho gửi trái tim chân thực của con cho Người".
Không ngờ vừa nói xong, tên cướp liền phanh ngực lấy dao moi tim mình đưa cho nhà sư, nhờ chuyển tới Phật . Nhà sư đọc kinh siêu thoát cho tên cướp, rồi lại khăn gói lên đường, mang theo quả tim của người vừa chết.
Ngày thứ nhất quả tim của người xấu số bắt đầu nặng mùi, nhà sư vẫn cứ gói kỹ lại mang đi. Ngày thứ hai, quả tim sinh giòi bọ, nhà sư vẫn kiên nhẫn mang đi. Đến ngày thứ ba thì mùi hôi thối nồng nặc, ruồi nhặng bay theo đen kịt. Không thể chịu được nữa, nhà sư bèn nghĩ : “Tên cướp nầy tu cái gì , thôi ta quẳng nó vào bụi cây cạnh đường cho rồi”.
Thế là nhà sư quăng nó xuống chân cầu, dưới dòng nước đang chảy, trái tim vẫn nổi và đập trên mặt nước phát ra âm thanh bìm bịp, bìm bịp .
Nhà sư tiếp tục đi và đến được đất Phật, tại đây Phật Tổ ca ngợi công đức của nhà sư đã làm từ trước, và cuối cùng Phật hỏi : "Thế trên đường con đến đây có ai gửi gì cho ta không ?"
Nhà sư ngẫm nghĩ một hồi nhớ ra tên cướp gửi trái tim, bèn thưa:
"Thưa Đức Phật có một tên cướp gửi trái tim của người nhờ con dâng lên Phật, nhưng con nghĩ nó hôi thúi quá làm sao dâng lên Phật được ạ !"
Đức Phật nói : "Mặc dù con có nhiều công đức, nhưng chưa đủ căn nguyên, nay con tìm lại trái tim đó mang đến gặp ta, tức thì con thành chánh quả".
Lúc này nhà sư mới tỉnh ngộ, bèn quay lại tìm quả tim mình đã vứt đi., loanh quanh tìm hết từ bụi này sang bụi khác và ngày này qua ngày kia mà chẳng thấy quả tim đâu.Cứ thế một ngày nọ nhà sư chết ở bụi rậm và biến thành chim bìm bịp.Màu lông của chim nửa nâu nửa đen giống như chiếc áo của nhà sư ngày xưa ...

(Truyện cổ Việt Nam)