Từ chối phong vương


Một hôm Hán Vương hỏi Trương Lương:
- Trẫm từ được tiên sinh từng làm nên nhiều công trận. Trẫm định sẽ lấy nước lớn phong cho để đền ơn tiên sinh trong muôn một.
Trương Lương khôn ngoan trả lời:
- Thần từ khi theo bệ hạ vào đất Quan Trung, phước chí tâm linh, nhiều khi tình cờ tính toán mà đúng việc. Đó cũng là bởi lòng trời muốn giúp bệ hạ chứ đâu phải tài năng của thần. Nay bệ hạ phong thần làm Lưu hầu, một kẻ áo vải mà đã được như thế đối với thần cũng quá lắm rồi. Sau khi đã đội ơn dầy của bệ hạ, thần muốn xa lánh trần gian, theo Xích Tùng Tử mà đi chơi, nghiên cứu cái phép tịnh cốc, tìm kế trường sinh. Đến như ngọc vàng chói mắt, mũ áo đầy nhà, những cái mà người ta thèm muốn không được, tấm thân đa bệnh, yếu ớt này không sao kham nổi. Thật, thần không dám mong mỏi thạnh ân hơn nữa.
Vua thấy Lương từ chối, ý tứ khẩn thiết, cho phép về nhà dưỡng bệnh, mỗi tháng phải một lần vào chầu. Lương từ đó đóng cửa, không bước chân ra ngoài, ngồi nhà mà tu tâm dưỡng tính. Mỗi tháng chỉ theo các quan vào chầu một lần, khi lui chầu tuyệt không nghĩ đến điều gì cả.