Lê Minh Uyên
Duyên xưa

Quê người đông giá lạnh câm
Rừng cây không lá âm thầm tuyết bay
Gió lùa giọt nắng vào mây
Nhớ về chốn củ thương ngày bơ vơ

Thôn làng mờ ảo trong mơ
Thuyền soi bóng nước bến đò cô liêu
Chân đời bước ngã bước xiêu
Lãng du lặng ngắm khói chiều hợp tan

Xin trời một chút nắng vàng
Xin người một chút muộn màng duyên xưa
Trời thì chợt nắng chợt mưa
Người thì chợt khóc chợt cười bâng quơ

Quê nhà xa lắc xa lơ
Vời trông tuyết trắng mà mơ lửa hồng
Người ơi người có biết không
Thương hoài xóm nhỏ viết dòng thơ yêu