Lê Minh Uyên Gọi đời |
Thời gian cát bụi phôi pha , Ðèn trăng lửa đóm , canh gà kêu sương . Tơi bời bão loạn bốn phương , Niềm đau vở đất , sầu vươn tận trời . Triều dâng nổi sóng trùng khơi , Mở trang huyền sử , giọi soi giang hà . Người đi đứng giữa phong ba , Mắt nhòa ảo ảnh , lệ nhòa thiên thu . Một thân lạc bước sa mù , Mơ xưa câu hát, lời ru ngọt ngào . Trăm năm giấc ngủ chiêm bao , Thành xây mây khói , tan vào hư không . Tuổi thơ mất nụ môi hồng , Mất cơn gió thoảng , mất giòng sông trôi. Mưa chiều nắng sớm đầy vơi , Một thời nhung nhớ , một thời lặng thinh. Hồn rong trong kiếp phiêu linh , Lòng se quán khách , riêng mình lẻ loi . Cành khô buông lá về xuôi , Tàn đông khép lại mảnh đời phù sinh . Rừng hoang buồn dấu rêu xanh , Âm vang thác đổ, thương tình nước non . Cỏ cây rủ bóng bên nguồn , Rằng đây còn chút tủi hờn nhân gian .San José , Thu 2008 |