MƠ XƯA

Mơ xưa gió đỉnh bạt ngàn,
Tóc vây rủ áo, lang thang gọi nguồn.
Bước đời qua vội khe truông,
Phiêu du sóng nước, ru buồn lủng sâu.

Sang mùa chim biết về đâu?
Rừng mây che nắng, rừng sao phủ trời.
Vút bay cánh mỏng trùng khơi,
Chỉ nghe lá rụng buông lời nhớ nhung.

Quê người sương khói chập chùng,
Mờ trong nhân ảnh, nhạt trong nhân tình.
Vơi đầy một kiếp phù sinh,
Mộng theo hồ điệp, một mình với trăng.

Bến bờ ngập lối mưa giăng,
Hai phương còn giải sông hằng chia xa.
Nghìn sau ta vẫn là ta,
Vẫn là cát bụi, vẫn là thiên thu .

Lê Minh Uyên
San Jose - thu 2007