KIẾP SĨ HÀN

Đêm giá lạnh tiếng gà eo óc
Chạnh lòng quê trằn trọc nổi riêng
Mình ta với một ngọn đèn
Tuôn bầu tâm sự, cạn niềm sầu Đông .
Tưởng thôi lại tơ lòng quặn thắt
Kiếp sĩ hàn ai đặt nên tên ?
Cũng sanh trong cõi trần duyên
Mà sao lắm cảnh truân chuyên bẽ bàng !
Buồn thay nhẻ, một gian nhà rách
Toạc rèm thưa, tí tách mưa gieo
Trãi bao nắng sớm sương chiều
Phên thưa nắng rọi, nhà xiêu gió lồng .
Bàn viết lạnh đôi chồng sách cũ
Lọ hoa buồn ấp ủ tàn hương
Cô đơn bút tủi, nghiên hờn
Canh tàn tim lụn chập chờn đèn xanh .
Đàn muỗi đói kêu quanh mùng rách

Xót phận mình biết trách cùng ai?
Có không một mảnh hình hài
Càng suy thế sự, càng cay kiếp tằm .
Phút cô quạnh đêm nằm thổn thức
Lắng canh tàn trống giục xa xa
Một mình ta xót chuyện ta
Buồn theo gió nhẹ, sầu ra mái ngoài.
Đời có kẻ lắm thầy nhiều tớ
Chén tạc thù hớn hở reo vui
Ngữa nghiêng ngắc nghẻo trận cười
Sướng thay cho cái kiếp người phong lưu !
Ngẫm thân phận thâm u mờ mịt
Tháng năm dài vương vít buồn đau
Cơ hàn bửa cháo, bửa rau
Lấy đâu dư dả cùng nhau rượu trà !
Đời có kẻ cửa nhà cao ngất
Ruộng cò bay, luá chất đầy kho
Ra đường ngất ngưởng ô tô
Nay vào gác phượng, mai vô tửu lầu.
Ngẩm thân phận mang câu hàn sĩ
Rối tơ lòng rầu rĩ canh khuya
Mái tranh một túp lè tè
Trước sân nguyệt rọi, bên hè ve kêu.
Song thân cũng ra chiều ủ dột
Phong sương nhiều tuổi hạc cũng cao
Quen nghề cuốc bẫm cày sâu
Tháng năm quanh quẩn vườn rau liếp cà .
Càng nghĩ lại lòng ta thêm ngán
Trông mái ngoài lửa rạng phương Đông
Lững lờ một áng phù vân
Ngập ngừng gió lạnh rét lòng cô liêu.
Lòng hỏi gió bao nhiêu lá rụng
Ngoài rèm kia mấy cụm mây bay?
Gió ơi, hãy cuốn hồn đây
Bay theo với gió cho khuây tấc lòng .

(Long Xuyên, Đêm buồn 1956)