NHỚ BẠN

Trời trở lạnh long buồn man mác
Lá vàng rơi lác đác xa cành
Mây chiều lơ lửng trời xanh
Tấc long nhung nhớ trăm nghìn xót xa.
Nhớ thuở trước bọn ta bảy đứa
Cùng sống vui nghiêng ngửa trận cười
Rượu nồng từng chén mềm môi
Tiếu lâm thi phú lien hồi tuôn ra.
Ba đứa đã lìa xa cõi thế *
Bốn người còn, dâu bể tang thương
Hiền Tâm còn ở cố hương
Ta cùng Tài, Phượng náu nương xứ người.
Ta với Tài cuộc đời cũng tạm
Chẳng giàu sang, thanh đạm qua ngày
Thơ văn tuy chẳng phải tài
Cũng đem chữ nghĩa cho đời mua vui.
Xin hỏi Phượng, nhà ngươi còn mất ?
Sao im hơi lặng ngắt như tờ ?
Trường mình đã có Vườn Thơ
Diễn Đàn vẫn đợi, vẫn chờ người xa.
Nếu có thác hồn mà linh hiển
Mấy vần thơ ta tiển đưa người
Về nơi cõi mộng ngàn khơi
Rượu ngon, gái đẹp tiếp đời phiêu linh !
              
(14-11-07)

* Nguyễn văn Tra, Trương văn Đây
và Ðỗ Ðình Huỳnh