NHỚ CỐ NHÂN


Dòng nước xanh xanh dương liễu rũ
Ngát hồn man mác nhớ trăng xưa.
Độ nào bên nhịp cầu nho nhỏ
Ai đã cùng ai ngắm khói mờ !

Trăng vẫn còn đây khói vẫn bay
Người xưa đâu hỡi lạnh lùng thay !
Tâm tư trĩu nặng lời non nước
Mắt mỏi mòn trông mái tóc dài.

Cách trở duyên tình ai lỗi hẹn ?
Chuyến đò bến cũ vẫn chờ mong .
Sông Ngân mấy nhịp cầu Ô Thước
Nỡ để tình ta khóc hận lòng !

Cố nhân ơi ! Hỡi bóng người đâu?
Có nhớ dòng sông, nhớ nhịp cầu?
Mỗi độ Thu về trông lá rụng
Nhớ người năm cũ nhắn đôi câu.