TRỞ GIẤC

Trở giấc Hoàng Lương nghe gió loạn
Bâng khuâng hồn mộng ý sầu lên
Hiên sương đẩm lệ, rèm xơ xác
Nhạt ánh trăng buông, lạnh chiếu mền .

Man mác hồn theo mây với gíó
Lòng ta mở cửa đón chờ ai?
Tơ duyên nát lụa, tình dang dở
Chẳng nhắp men mà cũng đắng cay.

Năm ấy vàng son say vóc ngọc
Tình thơ tuôn chảy ý cầm ca
Đêm nay bến cũ con đò vắng
Cố sự tràn dâng chuyện xót xa.

Đâu mắt người yêu? Đâu ước hẹn ?
Đâu thân bồ liễu thoảng mùi hoa?
Cô đơn chất ngập căn buồng trống
Một chiếc đèn con, một bóng ta !