GIÔNG BÃO VÔ TÌNH

Trời giông, mặt đất lặng thinh,
Em tuôn cơn giận, một mình tôi nghe.
Tim em rực lửa ngày hè,
Nung nguồn hạnh phúc lăm le cạn dòng!
Lời nào lịm ngọt tình vương,
Lời em sỏi đá, trải đường ly tan!
Đắng cay làm giọt nước tràn,
Nỗi đau còn đó, bàng hoàng trong tôi!
Nào ai phụ bạc em đâu,
Mà sao chớp giật trút sầu cho nhau.
Rối tơ, chẳng gỡ thì thôi,
Nỡ đành vò xé. Đứt đôi chỉ hồng!
Mai kia tách bến theo chồng,
Tôi đem chẻ dọc tình nồng chia em,
Nửa cho tôi, giữ trọn niềm,
Nửa dành em lót làm nêm mái chèo.
Dòng trôi duyên mới trong veo,
Nuộc kêu cót két, thuyền reo. Hỡi tình!
Bờ xa, đối bóng riêng mình,
Bên dòng sông cũ soi hình vực sâu.
Tôi về kết chuỗi thơ sầu,
Tặng em làm sợi buộc cầu bến neo.
Dẫu mai gió cuốn thuyền theo,
Thơ tôi còn đó, vẫn neo bến tình!