PHÙ VÂN




Tưởng niệm cố thi sĩ Phan Nhự Thức QN.


Một thuở “ Phúc Thần” còn đâu nữa,
Dấu chỉ lệch đường giữa cuộc nhân gian,
Theo tên Tửu Đồ rót hồn phách lạc,
Cạn ly sầu chếnh choáng, giọt ly tan!

Bình rạng vỡ lời thơ tràn lên giấy,
Thấm nghìn đêm ướt đẫm mộ bia chờ!
Hồn tỉnh táo, bút thần tung nắp đậy,
Máu, mực hòa kết hạt chuỗi bơ vơ!

Quê hương ấy, đất cằn măng vẫn mọc,
Nguyện thân che đi hết nửa phần đời,
Dẫu phận số nạy tre còi bật gốc,
Lá ủ mùn, tinh dưỡng đất, phân tươi.

Gươm định mệnh chém ngang mày,thôi thúc,
Dấu ấn treo, xóa nợ sổ Nam Tào,
Chút vương lụy cõi hồng hoang trần tục,
Những ân tình, nghĩa nặng, nợ gươm trao!

Măng vụt lớn giữa rừng tre khô cỗi,
Màu xanh tươi, nứt cánh mọc thơ Người!
Hương tỏa rạng ngời lên trời Xuân mới,
Má hồng hây, con lớn thổi, góc đời!

Nhớ về Cha, chớ quên đời Mẹ khóc,
Bao nghìn đêm nước mắt tứơi dậy mồ,
Ngấm tận đất sầu, một thời khổ nhọc,
Ngửa nghiêng hồn, huyệt lạnh, chết trăng khô!

Xác thân tục, bón lời thơ Phát-thệ,
Mở hồn con nối nghiệp dĩ vào đời,
Buổi thơ ta giao tình trang cổ sử,
Hài cốt sau hóa thạch. Một kiếp người