RU GIẤC MỘNG ĐỜI

Mượt mà từng sợi tóc mây
Ai nâng cung bậc so giây tơ chùng
Ai buồn cho mắt mông lung
Ai vui hàng ngọc sáng trưng nụ cười?
Ngọc ngà mười búp măng tay
Lướt trên phím nhạc ru say điệu buồn
Tóc vờn nắng ráng chiều vương
Cho mây về ngụ tận phương trời nào
Ngẩn ngơ bên cánh hoa đào
Thuở em mười sáu môi ngào ngạt hương
Quê người năm tháng mù sương
Tương tư còn đọng sân trường dáng xa!
Áo xưa cánh mỏng viền tà
Khép ngoan lớp học, thướt tha đường về
Mộng đời trở giấc cơn mê
Ru em dài sợi tóc thề mạ non
Hồn tôi trong cặp sách mòn
Vô tư em nhốt thuở còn ngu ngơ
Tự bao giờ đến bây giờ
Tình tôi bên ấy mãi ngờ nghệch - Em!