RU VƯỜN THƠ NGÂY
Sương mai trĩu hạt đầu cành
Giương đôi mắt ngọc long lanh ánh hồng,
Tơ trời bũa lưới ngàn thông,
Tương tư gãy cánh phải lòng ban sơ .
Âm hao gió thoảng tình hờ,
Nghe trong âm điệu như tơ tưởng mình !
Trăng khuya áp má hiên đình,
Mây giăng bóng dệt tư tình mộng đêm.
Giọt rơi thánh thót chân thềm
Một đời dong ruỗi đủ mềm vó câu.
Em về chợt sáng hoa ngâu
Mà nghe hương ngát ấm câu thơ buồn.
Tuổi nào bến đợi Tiêu Tương
Dung nhan mắc võng ru vườn thơ ngây!
|