Thằng bé chơi một mình



Đà Nẵng năm bốn năm xưa
Thằng bé mới vừa tám tuổi
Thẩn thơ chơi với chính mình
Quanh năm không hề có bạn

Trận ốm thương hàn tưởng chết
Đầu tóc rụng còn lưa thưa
Người còm cõi như que củi
Suốt ngày thơ thẩn, thẩn thơ

Các cháu đều đi học vắng
Anh nằm bệnh viện Duy Tân
Cha đi thăm nuôi thường vắng
Thằng bé rất buồn, rất buồn

Lần vết giày cha trên cát
Nó vào bệnh viện thăm anh
Nhìn những ống tiêm long lanh
Nó giã lá kỳ cạch pha chế

Chơi chán đổi sang trò khác
Lấy khối sắt tưởng tượng làm xe
Kéo đi khắp nơi du lịch
Cứ thế say sưa một mình

Gần nhà cây thông cao vút
Vi vu lá rụng thảm xanh
Thông reo hoà cùng bụng réo
Nhưng mà chưa đến bữa ăn

Nó đi theo con đường bàng
Vệ đường trải đầy lá mục
Nó nhặt những quả bàng rơi
Con đường thăm thẳm buồn ơi

Cuối đường sông Hàn trắng xoá
Những cái thuyền thúng nhấp nhô
Chòng chành theo đợt sóng xô
Nó buồn, buồn với một mình

Đà Nẵng một vùng kỷ niệm
Cứ như dấu ấn trong hồn
Cô đơn buồn, cô đơn lắm
Lạnh lùng tuổi thơ thê lương

Đó là tuổi thơ thằng bé
Một thời đơn lẻ bơ vơ
Nó hiểu nỗi buồn rất thấm
Hồn nó bắt đầu làm thơ.