Tôi muốn


Tôi muốn là nhà tiểu thuyết
Cả đời viết một truyện thôi
Nhưng ông viết mất rồi
Ôi Jonathan Swift !
Nên tôi không thể trở thành nhà tiểu thuyết

Tôi không nể Balzac
Dù ông ta viết nghìn Tấn trò đời
Sao bằng Gulliver tuyệt vời
Khắc hoạ con người chân thật
A con người hai mặt : tự tôn và tự ti
Và cuộc đời tương đối tuyệt đối

Tôi muốn làm người điên hiền
Đường trần làm lữ khách lưu liên
Linh tinh chuyện đời kể lể
Nhưng lại có ông mất rồi :
Bồ Tùng Linh !

Ấm áp tình quán trọ
Rồi mai dứt áo đi
Lưu luyến hay không lưu luyến
Đêm nay đèn khêu lên
Tờ tiên tay ngọc, chữ ngà
Tiên chồn, tiên nga cũng được
Cùng nhau vui thoáng tình qua

Tôi muốn làm nhà thơ phiêu lãng
Men đời muôn mối ủ trong tim
Biết ai tri kỉ mà tìm
Ôi thôi có Lý Trích Tiên mất rồi

Không thể uống trăm nghìn chén rượu
Lưu gấm hoa muôn vạn vần thơ
Tôi chỉ có tâm hồn mẫn cảm
Đành là vần chữ lơ mơ

Tôi muốn theo Basho, Tagore
Nhưng lỡ đời khuôn đúc mất rồi
Thân khoá chặt, hồn hằng khao khát
Cả cuộc đời mơ kiếp lãng du

Tôi về thăm Lão Tử, Trang Chu
Lắng nghe lời rót tự tâm tư
Có các người thấy đời còn đẹp
Dù đời nhiều xấu xa điêu ngoa

A Thế Tôn Thích Ca Thích Ca !
Đội ơn Người cho mở mắt ra
Cho con thấy lại chân diện mục
Không còn là vất vưởng hồn ma.