VÔ THƯỜNG ( Thơ Thiền )

Vạn cổ triền miên cuộc đổi dời
Kìa sông bồi lở, biển đầy vơi
Hoa đang tươi đó sao tàn vội
Trăng mới tròn đây lại khuyết rồi
Buồn kiếp bèo trôi chìm nổi mãi
Thương đời mây giạt hợp tan hoài
Tang thương chi bấy trần gian hỡi
Từng phút vô thường tôi khác tôi.

QUANG TUẤN