QUA CẦU
Bỏ đau thương lại bên chiều Bỏ trăng hiu quạnh bỏ triều sóng xô Bỏ trăm năm cũ bên mồ Một ta đi với bóng mờ đêm thâu Lửa yêu thương đốt hận sầu Hai vai gánh gió qua cầu tuổi thơ Trời xanh sao biếc bên bờ Quên em đúng lặng sầu xưa bên giòng Ráng chiều chim chóc về đông Với rừng thiên cổ bên trong linh hồn Một đời giấc ngủ chon von Cát xa vùng biển cô đơn cuối trời . |