ĐÀ LẠT CHỚM ĐÔNG

Mùa đông đã về trên đồi thông lạnh Nghe núi rừng xào xạc gió vờn cây Trời rất cao dăm ba cụm mây bay Bên triền giốc vài cánh hoa tươi thắm Tôi thích thú, tôi say mê lặng ngắm Từ đồi cao xuống thung lũng sương mờ Nắng cao nguyên, vàng, rực rỡ, nên thơ Ở buổi sáng, một mùa đông Đà Lạt Tôi lặng ngắm chập chùng thông bát ngát Vùng núi đồi trùng điệp một màu xanh Tấm lụa vàng là màu nắng long lanh Trải rất nhẹ như choàng vai vạn vật Bỗng nhớ quá những ngày xưa... xa khuất Cũng nơi đây trong khổ lụy quân trường Cũng nơi đây cùng điếm cỏ cầu sương Sinh tử mịt mờ, trăng treo vó ngựa Rồi khi tàn cuộc binh đao khói lửa Bạn bè xưa, mỗi đứa một phương trời Kẻ tù đày, người bỏ xác biển khơi Dăm ba đứa bạc đầu nơi xứ lạ Phút hồi tưởng tâm hồn như hóa đá Tiếng thở dài như tiếng vọng sơn khê Giọt sương rơi làm nặng trĩu lối về Về đâu nhỉ, đâu đường xưa lối cũ!