Trăng Thượng Nguyên sáng long lanh
Nằm sóng soải trên cành cây trụi lá
Lời hẹn ước dẫu không là vàng đá
Nhưng mỗi mùa trăng anh lại nhớ em

Đã bao lần khắc khoải với bóng đêm
Chờ trăng tỏ để cận kề nỗi nhớ
Trăng càng tỏ càng thấy nhiều cách trở
Càng thấy nhiều bất trắc lẫn rủi ro

Trăng càng cao càng lạnh lẻo bơ vơ
Đứng đơn độc giữa khung trời yên vắng
Niềm thương nhớ hòa tan cùng cay đắng
Len vào hồn tạo tỳ vết thương đau

Đã bao lần tự hỏi “nợ gì nhau”
Mà xui khiến trái mùa hoa rực nở
Sợ mai mốt khi cuộc tình dang dở
Biết lấy gì bù đắp tấm lòng son

Trăng thẫn thờ ngã xuống đầu non
Anh chong mắt ngó vào đêm cô quạnh
Đêm lắng xuống chìm vào lòng đất lạnh
Nỗi nhớ nào làm vang vọng trong tim

Ngắm khuôn trăng dường như thấy mắt em
Đang soi rọi lòng anh buồn da diếc
Càng xa cách anh lại càng nuối tiếc
Đã bao lần chưa cùng bước dưới trăng

Nàng ơi nàng có cơ hội nào chăng!

ĐÊM THƯỢNG NGUYÊN