Thì thôi như áng mây bay
Dựa lưng nỗi nhớ, đốt ngày phù vân
Dư hương lời nói ân cần
Còn khua nhịp thở như gần như xa

Thì thôi đời chẳng chìu ta
Xót chi một mảnh sơn hà vuột tay
Đêm sâu rượu nhạt còn đầy
Nâng ly cùng với cỏ cây lặng buồn

Thì thôi một cõi vô thường
Thác về sống gửi tiếc thương làm gì
Sương khuya rụng xuống bờ mi
Nghe sao lạnh buốt những tỳ vết đau

Thì thôi cứ hẹn đời sau
Phấn son chỉ để chờ nhau muộn màng
Kiếp nầy lỡ chuyến đò ngang
Dòng xuôi thuyền ngược đêm tàn, bến khuya

HẸN NHAU TỪ CÕI VÔ THƯỜNG