MỘNG DU GIỮA ĐỜI






Từ giấc mơ bàng hoàng vương vãi lại Chút dư âm giữa chăn gối ơ hờ Nghe chung quanh bỗng tĩnh lặng như tờ Và ngày tháng đã chín muồi nỗi nhớ Lại một ngày âm u trong lớp vỏ Câm nín hoài nhìn biển rộng trời xanh Ôm trái sầu nghìn giọt lệ long lanh Lòng se thắt lạc loài bên ghềnh đá Cánh chim mỏi giữa mông mênh biển cả Ngơ ngác nhìn vô vọng sóng trùng khơi Thôi hết rồi mùa xuân cũ xa xôi Ngày tha’ng mỏi với nỗi sầu tê điếng Sóng cứ vỗ xôn xao niềm ước nguyện Ta riêng ta rung động ngất ngây nhìn Những đổi thay kỳ diệu cứ vô tình Mặc ta với những nhớ nhung quay quắt Cánh buồm trắng mong manh trong tầm mắt Như bức tranh thủy mạc cuối chân trời Chiều ngã màu theo tiếng hát chơi vơi Nghe vết tích gợn lên niềm tiếc nuối Như mảnh sò cô đơn trong bóng tối Tôi ngất ngư với phiền muộn rêu xanh Như nhánh rong buồn trôi nổi lênh đênh Trong đêm tối nghe thở dài của biển Tôi xoay trở vụng về trong kỷ niệm Chỉ riêng tôi mới cảm nhận được mình Tôi cô đơn trong lớp vỏ yên bình Chờ khởi động của đại dương giông tố Bờ đá lặng câm mặc cho sóng vỗ Một bước thôi thơ ấu đã vẫy chào Tôi đắm chìm trong kỷ niệm đớn đau Buồn hiu hắt mùa xuân không trở lại Ngày cuối năm